434-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG THƯƠNG YÊU CỦA THÁNH MAHATMA GANDHI/ 11
Nhiều người
Ấn cuồng nhiệt, thấy ông hoà giải thì giận dữ, cho là ông bênh vực người Hồi,
muốn hại ông, ném gạch đá vào ông. Chính phủ sợ nguy đến tính mạng
ông, cho lính hộ vệ, ông từ chối, cứ một mình xông pha vào những đám
đông phẫn uất, để làm dịu lòng căm hờn của họ xuống.
Ý ông muốn
dẹp nỗi oán ở Calcutta rồi sẽ đi Pakistan an ủi người Hồi, nhưng tới đầu năm
1948, mà tình hình ở Calcutta vẫn chưa yên. Ông quyết định tuyệt thực để kêu gọi
lương tâm của tất cả mọi người.
Lần này sức
ông suy, mới ngày thứ ba mà ông đã sút đi mỗi ngày nửa kilô, rồi ông tiểu tiện
không được. Ông nằm co quắp như một bào thai, mắt nhắm, nét mặt đau đớn, mình
trùm một cái mền trắng. Quần chúng xúm đông trước nhà ông cầu nguyện cho ông.
Các đoàn thể, các giáo phái gởi đại diện đến thăm ông. Họ họp nhau luôn năm
ngày tìm một giải pháp nào có thể làm thoả lòng ông được.
Ngày 17
tháng giêng, ông nôn khan, tình cảnh rất nguy ngập. Nehru thấy vậy, bưng mặt
khóc. Hôm sau, các nhà cầm quyền Ấn và các đại biểu mọi giới, mọi giáo phái ký
giấy cam kết bồi thường cho những người Hồi bị tàn phá ở Calcutta một số tiền
là 550.000.000 Ấn kim; cam kết bảo vệ tính mạng, tài sản của người Hồi, bảo đảm
cho đền thờ của người Hồi khỏi bị tàn phá, cho người Hồi có thể
làm ăn yên ổn.
Họ ký
xong rồi đọc cho Gandhi nghe. Ông lộ vẻ vui mừng, bỏ tuyệt thực và cầu trời được
sống thêm nhiều năm nữa để thực hiện sứ mạng hoà giải Hồi, Ấn trong khắp xứ, chứ
không chỉ riêng trong khu vực Delhi, Calcutta.
Không ngờ,
chính vì tờ cam kết đó mà Gandhi gặp họa. Tổ chức R.S.S (Rashtriya Sevak
Sangha), gồm những thanh niên bạo động cuồng nhiệt, bài trừ Hồi giáo, chỉ muốn
diệt Hồi giáo để thống nhất quốc gia, bất mãn về khoản 550 triệu bồi thường cho
người Hồi.
Hai ngày
sau vụ tuyệt thực kể trên, Gandhi lại đàn để cầu nguyện. Đương lúc thuyết pháp
thì có một tiếng nổ. Ông hỏi: “Cái gì thế?”, đáp: “Chúng tôi cũng không rõ”. Quần
chúng xôn xao. Ông bảo: “Thôi, đừng bận tâm vào cái đó. Nghe tôi đây!”
Tiếng nổ đó là một tiếng lựu đạn của một đảng viên RSS. Ném vào ông mà không trúng, tên y là Madan Lai, ở Punjab di cư lại Delhi. Bị bắt, y nói: “Tôi đã thấy tận mắt tôi những người Ấn bị bắn ở Punjab…”
Gandhi
không trách y, bảo: “Đừng ai khinh thanh niên lầm đường lạc lối ấy, chắc anh ta
cho tôi là kẻ thù của Ấn Độ, của Ấn giáo. Các đồng chí của anh ta nên khuyên
anh ta đi. Bạo động không phải là phương sách để cứu vớt với Ấn Độ”. Rồi ông
yêu cầu sở cảnh sát và môn đệ của ông đối đãi tử tế với Mandan lại.
Vụ ám sát
đó hụt. Hôm sau lại xảy ra một vụ nữa. Lần này thì Naltrouram Vinayak Godse bắn
trúng ông. Godse rất trọng ông, không oán gì ông hết, trước khi bắn, còn kính cẩn
vái ông. Y cũng là một đảng viên R.S.S, không muốn cho ông bênh vực người Hồi,
nên phải đau lòng mà hạ sát ông. Có lẽ Gandhi muốn bênh vực người Hồi thật, mà
như vậy là phải, vì trên xứ Ấn, người Hồi là thiểu số.
Như bạn
đã biết, tới phát súng thứ ba, Gandhi lẩm bẩm khẽ: ‘Trời ơi”, rồi ngã gục xuống.
Hồi ông còn ở Nam phi, có lần hay tin một người Ấn dọa giết ông, ông nói: “Ai mà không chết? Chết do tại một người bạn, đối với tôi, còn hơn là chết vì bệnh hay một cái gì khác”. Ngờ đâu ông đã linh cảm được cái chết của ông từ hồi đó.
Mà lời
phê bình dưới đây của Tagore cũng đúng nữa: “Có lẽ thánh Gandhi không thành
công. Có lẽ Thánh sẽ thất bại như Thích Ca đã thất bại, như Giêsu đã thất bại,
không diệt được lòng ác độc của loài người, nhưng loài người luôn luôn nhớ tới
Thánh, vì Thánh đã đem đời mình ra làm một bài học cho muôn thế hệ về sau”.
Gandhi là một
vị Thánh thật sự, suốt cuộc đời của ông đấu tranh cho LÒNG YÊU THƯƠNG, ông luôn
luôn mang lòng yêu thương đến mọi người, dù người đó là kẻ thù của quê hương
ông, dã man giết dân tộc ông, bỏ tù và treo cổ ông, nhưng ông tha thứ và yêu
thương cho đến khi bị bắn chết. Ông bị bắn chết là do mọi người chưa có LÒNG
YÊU THƯƠNG, nếu mọi người có lòng yêu thương như ông thì làm sao ông bị giết.
Cho nên, ông Tagore nói rất đúng: “Có lẽ thánh Gandhi không thành
công. Có lẽ Thánh sẽ thất bại như Thích Ca đã thất bại, như Giesu đã thất bại,
không diệt được lòng ác độc của loài người, nhưng loài người luôn luôn nhớ tới
Thánh, vì Thánh đã đem đời mình ra làm một bài học cho muôn thế hệ về
sau”.
Tất cả những
bậc Thánh luôn luôn muốn cho đời thương yêu nhau, nhưng không ai diệt được lòng
ác độc, nên các vị Thánh đành thất bại, nhưng trong sự thất bại của các Ngài,
lúc nào các Ngài cũng muốn dâng tặng LÒNG YÊU THƯƠNG cho tất cả.
HẾT
Chúng ta hãy
đọc và nghiên cứu, cẩn thận, kỹ lưỡng từng danh từ, ngôn ngữ,
để chúng ta hiểu rất rõ và nắm vững cách thức tu tập, không còn bị
ai lừa đảo được, do đó tu hành mới đạt được như sở nguyện. (Đường Về
Xứ Phật - Tập VI - Trang 13)
Trích lời của
đức Trưởng Lão Thích Thông Lạc

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét