433-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG THƯƠNG YÊU CỦA THÁNH MAHATMA GANDHI/ 10
Ở trong
khám, Gandhi tuyệt thực 21 ngày để phản kháng sự độc tài của Anh. Anh vẫn không
thay đổi thái độ, nhưng ít lâu sau, thấy ông yếu quá, trả tự do cho ông. Lần đó
là lần chót ông bị nhốt trong ngục của người Anh. Tính ra ông đã sống 2.089
ngày trong các nhà khám ở Ấn và 249 ngày trong các nhà khám ở Nam Phi.
Đại chiến thứ nhì kết thúc. Dân chúng Anh mời Churchill rút lui. Để Attlee, một nhân vật đảng Lao động lên thay, hầu thoát được nạn độc tài cần thiết trong chiến tranh mà tai hại thời bình. Do đó, chính sách Anh đối với Ấn cũng thay đổi.
Một phái
đoàn được gởi qua Ấn. Phái đoàn có thiện chí trả lại tự do cho Ấn. Nhưng bị
chia rẽ trong mấy thế kỷ vì chính sách hiểm độc của Anh, dân tộc Ấn khó thống
nhất được. Liên đoàn Hồi giáo nhất định đòi chia Ấn ra làm hai, một của Ấn và một
của Hồi. Yinnah, người cầm đầu liên đoàn Hồi giáo và Nerhu chống nhau. Ấn và Hồi
giết nhau trên khắp cõi. Gandhi thân hành tới từng nơi để giàn xếp. Lúc đó ông
đã 77 tuổi, mà vẫn phải đi lang thang trong những làng xóm bỏ hoang và cháy dở,
để đau lòng mục kích những cảnh tương tàn của đồng bào, cảnh đổ nát của xứ sở.
Người ra hô hào nhau đem máu để rửa máu, thì ông kêu lên: “tôi sẽ ở đây một năm
và nếu cần, đến khi tôi chết để dập tắt nỗi oán thù này”. Ông làm việc hai mươi
giờ một ngày, không tiếc gì tấm thân tàn nữa. Ông một mình tiến vào những chỗ
nguy hiểm, thì trong số hàng vạn hàng ức người cuồng tín, đương căm thù, thiếu
gì kẻ ức ông đã ngăn cấm sự trả thù mà muốn hại ông.
Rốt cuộc
ông cũng vẫn thất bại: năm 1947, Ấn độ bị chia đôi thành Ấn và Hồi (tức
Pakistan), mà Hồi có hai khu vực. Một ở đông, một ở tây, giữa là Ấn. Ông đau
xót vô cùng. Ngày lễ độc lập, Nerhu mời ông tới Delhi dự lễ. Ông không tới,
ở Calcutta tụng kinh và tuyệt thực. Ông tuyên bố: “Thế là ba mươi hai năm tranh
đấu để đi tới một kết quả không vẻ vang chút nào cả”. Bạn có thấy đức độ cao cả,
can đảm vô biên của ông không? Suốt đời tận tụy. Bảy mươi tám tuổi thất bại mà
vẫn cứ hy sinh.
Hồi xưa,
thánh Francoisd d’Assise đương cuốc vườn thì có kẻ hỏi: “Nếu có người cho ông
hay rằng ông sẽ chết hôm nay, trước khi mặt trời lặn, thì ông làm gì?” Thánh
đáp: “Tôi sẽ cuốc cho xong khu vườn của tôi”. Gandhi cũng tiếp tục khu vườn của
ông, mặc dầu biết rằng sẽ không sống được bao lâu nữa.
Nehru khi
chịu cho Ấn chia hai là có ý muốn tránh nội chiến. Chính phủ Anh biết không thể
giữ Ấn Độ được nữa cho nên có thái độ sống chết mặc bay. Gandhi phản đối, muốn
để giải quyết lần lần các nỗi khó khăn, hầu thực hiện sự thống nhất. Nhưng
không ai nghe ông, và đúng như lời ông tiên đoán, sự chia rẽ làm cho Ấn Độ điêu
linh.
Sau khi chia rẽ, những người Ấn ở trong khu vực Hồi và những người Hồi ở trong khu vực Ấn phải bỏ hết gia tài sản nghiệp, bồng bế nhau di cư về khu vực của mình. Ở lại thì sẽ bị tàn sát vì lòng oán thù của kẻ khác tôn giáo. Bạn đã được mục kích phần nào cảnh đau khổ của đồng bào di cư mấy năm trước. Ấy là mới có khoảng 800.000 người. Mà sự di cư đã được sắp đặt trước rồi. Bây giờ bạn hãy tưởng tượng cuộc di cư của Ấn và Hồi năm 1947. Từng đoàn xe và người, có đoàn dài cả trăm cây số, đi hàng ngàn cây số trong nắng bụi, mưa và bùn, Trước sau có 15 triệu người bỏ nhà cửa để đi tìm bệnh tật, cảnh đói và cảnh chết, trên mặt người nào cũng có những nét đau thương và căm hờn. Họ chết như rạ ở giữa đường vì dịch tả, vì lên đậu, vì đói khát. Có khi hai đoàn Ấn và Hồi gặp nhau và cuộc hỗn chiến nổi lên dữ dội ghê gớm. Tiếng người khóc như di. Quạ, kên kên bay lượn từng đàn ở trên không, sà xuống mổ, rỉa những thân thể để lại trên đồng. Đâu đâu cũng là cảnh nhà cháy, đồng hoang. Trong lịch sử nhân loại, có lẽ chưa có cuộc di cư nào thảm thương như vậy. Nhà cầm quyền Delhi cho lính ra ngoài châu thành Delhi cản đoàn di cư không được vô thành, sợ mất trật tự vệ sinh, nhưng họ cứ ùa vào, chiếm cứ các vườn hoa, đình chùa, cướp phá các cửa tiệm. Lúc đó con người trở về đời dã man, thời ăn lông ở lỗ.
Trước cảnh
ấy, Gandhi càng đau xót vì thấy mình bất lực. Ngày mùng 2 tháng 10 năm 1947, khắp
thế giới gởi lời mừng lễ thọ 78 tuổi của ông. Ông chỉ thở dài:
“Các ngài
gởi những lời phân ưu cho tôi thì phải hơn. Tôi đau khổ quá… tôi không thể nào
sống để nhìn cảnh chết chóc, sát hại nhau như thế này”.
Nhưng ông
vẫn hoạt động. Suốt ngày ông chạy khắp châu thành Calcutta an ủi các người di
cư, quyên tiền mua mền, vải, gạo cho họ. Hễ nghe ở đâu có sự gây lộn giữa Ấn và
Hồi là ông tới hoà giải. Người ta kể cho ông nghe những hành động dã man đến đứt
ruột. Có kẻ nắm cẳng một đứa bé quay mấy vòng rồi quật đầu nó vào tường. Có kẻ
lại cầm hai chân một đứa trẻ mà xé đôi ra. Một lần, một làng Ấn bị người Hồi tấn
công. Đàn bà con gái sợ quá, đứng nép vào nhau trên bờ một cái giếng sâu, một
người nhảy xuống, người khác nhảy theo. Trong bốn phút, 73 người đàn bà chôn
thây trong giếng. Nghe những chuyện đó, ông thở dài: “Cứ lấy oán trả oán thì Ấn
độ sẽ tới cảnh diệt vong thôi”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét