GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC HIẾU SINH TẬP 1 / 17.
Bài học thứ
8: CẬU BÉ NÉM ĐÁ
RÈN NHÂN
CÁCH ĐỨC HIẾU SINH Ý HÀNH, KHẨU HÀNH, THÂN HÀNH: CẬU BÉ NÉM ĐÁ
Bác tài xế
hét lên:
- Không cho đi nhờ mày ném đá xe
tao hả?
Đồ nhóc con!
Tao sẽ cho mày một bài học biết tay.
Vừa nói, bác
tài xế tóm cổ áo thằng bé lôi đi đến bên chiếc xe chỉ cho nó thấy vết trầy.
Cậu bé sợ
hãi lắp bắp, giọng nói run run:
- Em…! Em…! xin lỗi anh! Nhưng
em không biết làm sao cho xe ngừng? Nếu em không ném vào xe anh thì anh
cũng không bao giờ ngừng xe…
Bác tài ngắt
lời:
- Mầy thấy xe tao trầy không?
Cậu bé tiếp:
- Nãy giờ em đã vẫy biết bao nhiêu
xe mà không có xe nào chịu dừng.
Nói đến đó,
nước mắt nó giàn giụa lăn dài trên má. Cậu bé nghẹn ngào chỉ tay về phía bên
kia vệ đường, có một bà cụ già tật nguyền nằm bên chiếc xe lăn.
Cậu bé lại tiếp nói qua hai hàng nước mắt, giọng ngắt quãng, vì em vừa sợ vừa
khóc nên tiếng nấc liên tục:
- Em tình cờ đi ngang qua thấy vậy,
nhưng em không đủ sức đỡ nổi bà cụ dậy, vì bà ấy nặng quá.
Cậu bé nài nỉ
nói tiếp:
- Anh có thể giúp em đỡ bà cụ lên
chiếc xe lăn được không? Tội nghiệp bà ấy lắm anh ạ!
Dường như bà
ấy bị rỉ máu ở mặt và nằm bất động, em gọi mãi bà mới tỉnh dậy, xin anh giúp
em, nhé anh!
Lời nói của
cậu bé khiến bác tài xế không thể thốt lên được lời nào, thấy cổ mình như nghẹn
lại vì bất ngờ và xúc động.
Bác tài xế đến
đỡ bà cụ bị ngã trở lại ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn, và cùng cậu bé kéo
chiếc xe lăn cho bà cụ lên đường. Bà cụ cảm ơn anh rồi chiếc xe lăn bắt đầu lăn
đi về phía ngược chiều với xe anh, cậu bé phụ đẩy phía sau. Bác tài dõi mắt
nhìn theo cho đến khi hình ảnh cậu bé và chiếc xe lăn khuất hẳn.
Bác tài xế
bước thật chậm về chiếc xe của mình, cảm giác giận dữ trong anh không còn nữa,
và những bước chân ngập ngừng cũng không thể diễn tả hết tâm trạng
của anh lúc này. Anh quyết định không sửa lại vết trầy trên xe. Anh muốn vết trầy
trên xe sẽ nhắc nhở anh về câu chuyện xúc động hôm nay; về một điều mà từ trước
đến nay anh không để ý và cũng không có thời gian để nghĩ đến. Anh đã không nhận
ra, không có được lòng trắc ẩn như cậu bé kia, anh đã tiếc thời gian và đi qua
nhanh đến nỗi phải có ai đó ném một viên đá mới làm anh dừng lại và thức tỉnh
lòng trắc ẩn yêu thương đối với mọi người, mọi vật chung quanh mình.
Lòng trắc ẩn
của cậu bé kia đã cho anh bài học đạo đức hiếu sinh rất xúc động, mà suốt cuộc
đời không bao giờ quên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét