GIÁO ÁN RÈN NHÂN CÁCH LỚP NGŨ GIỚI : ĐỨC
HIẾU SINH TẬP 3 / 25
ĐỨC THỨ
TƯ ĐỨC BIẾT ÂN TỔ QUỐC KHẨU HÀNH
Biết ân tổ
quốc là biết ân tổ tiên của chúng ta. Tổ tiên của chúng ta là những người đã
đem xương máu bảo vệ đất nước, là những người khai sinh ra đất nước này, có
công dựng nước và giữ gìn đất nước.
Tổ tiên của
chúng ta bắt đầu từ vua Hùng cho đến ngày nay. Thời đại bác Hồ, Chủ tịch Hồ Chí
Minh đều là những người có công lao rất lớn với đất nước Việt Nam.
Tổ tiên của
chúng ta đã đổ biết bao xương máu trên mảnh đất này mới có ngày nay. Ngày mà đất
nước độc lập hoàn toàn; ngày mà đất nước có chủ quyền trong tay của toàn dân. Một
đất nước muốn độc lập, tự do thì toàn dân phải đứng lên chiến đấu chống giặc
ngoại xâm, nếu không chiến đấu chống ngoại xâm thì toàn dân nước đó sẽ bị nô lệ
dưới gót giầy ngoại bang.
Muốn giữ gìn
một đất nước được độc lập tự do thì máu xương của tổ tiên chúng ta đã đổ trên mảnh
đất quê hương này chồng chất lên nhau trùng trùng lớp lớp.
Cho nên biết
ân tổ quốc là phải biết giữ gìn quê hương tổ quốc, biết hy sinh giọt máu cuối
cùng để bảo vệ tổ quốc quê hương, không để giặc xâm chiếm cai trị đất nước, bắt
dân tộc chúng ta làm nô lệ. Đó là biết ân tổ quốc.
Mỗi một thời
đại chống giặc ngoại xâm đều được ghi lại những nét vàng son trong lịch sử dân
tộc, nhưng cũng có những thời đại vua chúa bán nước cho giặc ngoại xâm, ngồi
trên ngai vàng như bù nhìn. Thật là đau lòng, thật là nhục nhã. Những thời đại ấy
là những thời đại đen tối nhất của dân tộc. Nhà vua tham đắm ngai vàng, tham
quyền cố vị, đem bán đứng dân tộc cho giặc thì thật đáng nguyền rủa, thật đáng
phỉ nhổ.
Thời đại ấy
là những thời đại có tội với nhân dân, có tội với tổ quốc quê hương. Một thời đại
hèn hạ nhút nhát đáng cho dân tộc lên án với những trang sử nhục nhã nhất của đất
nước, của dân tộc anh hùng bất khuất Việt Nam.
Chúng ta hãy
nghe thầy Kaplan dạy môn sử học tuyệt vời: “Bằng một giọng thì thầm, thầy nói
tiếp: “Lịch sử là một điều bí mật, và chúng ta là một phần trong bí mật đó”.
Lớp học im lặng
như tờ, thậm chí có thể nghe được tiếng vỗ cánh của một con ruồi khi nó bay
ngang qua.
“Chúng ta sẽ
không ngồi đây hôm nay nếu tổ tiên chúng ta không chiến đấu cho niềm tin của họ,
cho độc lập của quốc gia. Chắc chắn chúng ta sẽ không phải là những con người tự
do”.
Thầy tuyên bố
bằng một giọng nói nghiêm túc đến mức tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải lắng nghe
thầy.
Thầy nắm chặt
bàn tay giơ lên trước mặt, giọng rền vang: “Tất cả các em đều có một lịch sử.
Chúng ta có trách nhiệm ghi nhớ những gì đã xảy ra và phải rút ra được bài học
từ trong lịch sử”. Tôi phải kềm chế lắm mới khỏi hô to lên “quá đã!” Đúng vậy,
một thầy giáo biết sáng tạo ra phương pháp dạy học, để học sinh dễ tiếp thu những
môn học, nhất là những môn học lịch sử của đất nước, phải làm cho môn học này
linh động sáng tỏ. Thầy giáo hay cô giáo dạy các em như thế nào để gây lòng căm
phẫn đối với giặc xâm lăng cướp nước. Thầy và cô giáo dạy được như vậy là làm
cho môn học lịch sử sống động thật là tuyệt vời. Thầy giáo Kaplan đã làm được
việc đó. Thật đáng ca ngợi, xứng đáng là một thầy giáo giỏi.
Dạy học là
làm cho các em động não. Một bài học có thể giải thích nhiều cách khác nhau,
nhiều góc độ khác nhau khiến cho các em càng học càng thích thú các môn học. Nhờ
có thích thú các em mới ham học. Ngược lại, thầy và cô giáo dạy học theo kiểu học
từ chương, nghĩa lý khô khan thì các em khó tiếp nhận. Từ đó các em bỏ học hay
trốn học đều do khả năng sư phạm của thầy và cô giáo chưa đủ sức sáng tạo môn học
sống động gây thích thú cho các em.
Cho nên đức
biết ơn tổ quốc là một đạo đức rất cần thiết cho mỗi công dân trong một nước độc
lập. Trẻ em cần phải học tập, cần phải trau dồi đạo đức từ cấp Tiểu học, Trung
học và Đại học để thấm nhuần ơn nghĩa tổ tiên có công dựng nước và giữ nước mãi
mãi là một nước độc lập.
ĐỨC THỨ
NĂM ĐỨC TRUYỀN ĐẠT TƯ TƯỞNG MÔN SỬ HỌC THÂN HÀNH, KHẨU HÀNH
Làm một giảng
viên không phải đứng lớp dạy học bằng cách thuyết giảng chữ nghĩa suông cho học
viên là xong trách nhiệm. Đó là lối học từ chương mà những thầy đồ ngày xưa đã
dạy.
Và như vậy
khiến cho bài học khô khan cằn cỗi, không sống động. Cho nên Thầy giáo Kaplan
đã sáng tạo bài học rất linh động khiến cho học sinh tiếp nhận bài học lịch sử
thích thú, biến các em thành những chiến sĩ xông pha trận mạc chống giặc ngoại
xâm: “Bây giờ tôi sẽ đưa các em đi cùng tôi trong chuyến du hành dài ngày này.
Các em đã sẵn sàng chưa? Nếu có đủ can đảm, hãy đứng dậy và đẩy hết bàn ghế ra
hai bên”.
Đó là một lời
thách thức. Thầy yêu cầu chúng tôi phải tích cực tham gia vào bài học, không
đơn giản ngồi chờ cho hết giờ. Chỉ trong vài phút, lớp học đã được dọn trống.
“Được rồi”,
thầy nói, “giờ các em hãy nằm xuống đất và nhớ là phải nằm thật sát vào nhau”.
Lớp học nãy
giờ im lặng, giờ đây vang đầy những tiếng cười khúc khích khi chúng tôi loay
hoay nằm xuống bên nhau trên nền nhà. Tay đứa này đụng vào người đứa kia, thậm
chí có đứa còn đụng đầu nhau côm cốp, nhưng rồi cuối cùng cũng nằm thành một
đám hỗn độn trên sàn nhà.
Thầy xoa cằm
nhìn chúng tôi, như thể đang ngắm nhìn tác phẩm điêu khắc mới nhất của mình rồi
nói: “Tốt lắm, các em hãy nhích sát vào nhau chút nữa”.
Chúng tôi lại
vừa rúc rích cười vừa nhích sát vào nhau hơn. Mặc dù khá thích thú, nhưng rồi
chúng tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vì chật chội và nóng bức, mồ hôi bắt đầu
tuôn chảy trên người và không khí có vẻ ngột ngạt hơn khi cả đám chen chúc sát
vào nhau trên sàn nhà.
“Tốt”, thầy
vừa nói vừa đi quanh chúng tôi, “bây giờ các em hãy tưởng tượng rằng mình đang
bị xích vào nhau trong một căn phòng mà hầu như không thể đứng lên được, với một
khuôn cửa sổ bé tí xíu. Nhiệt độ nóng bức và không khí ngột ngạt đến nỗi không
thể thở được. Hãy tưởng tượng các em chỉ được cho ăn những thứ chỉ để dùng nuôi
súc vật vào cuối mỗi ngày, nếu lúc đó chưa bị chết vì nóng, vì mùi hôi thúi và
sự đánh đập dã man. Hãy tưởng tượng rằng các em phải ngủ chồng lên nhau trên nền
đất cứng, tệ hơn rất nhiều với những gì mà các em đang phải chịu đựng”.
“Hãy tưởng
tượng về cơn ác mộng đó”, thầy nói tiếp, đôi mắt ánh lên những tia căm phẫn.
Và Thầy nói
bằng giọng nói của một người như đang trong cơn hấp hối: “Đó là tình cảnh của
những người Phi Châu bị chở dưới hầm tàu sang Mỹ. Để rồi khi đến nơi, họ bị đem
bán giữa chợ như một bầy súc vật, và sẽ phải làm việc cho đến kiệt sức, chết đi
trên các đồn điền.
Các em đang
diễn lại trong lớp này. Được rồi, các em đứng lên đi. Đây chỉ là màn khởi đầu
cho cơn ác mộng nô lệ triền miên trong lịch sử”.
Bài học lịch
sử như thế này mới thực tế và cụ thể, khiến cho các em càng sôi sục tâm can, cảm
thấy như các em đang bị áp bức nô lệ của giặc ngoại xâm. Bài học vừa rồi khiến
cho các em nhớ mãi, nhớ mãi không bao giờ quên. Do sự khéo léo sáng tạo cách thức
dạy học, các em dễ tiếp thu mà không cần phải học thuộc lòng từng câu, từng chữ.
Thật là lối giảng dạy sống động tuyệt vời.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét