348-RÈN NHÂN CÁCH ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH: NGƯỜI PHỤ NỮ CÓ HAI QUẢ TIM
Chuyện kể rằng,
vào năm 1949-1950, ở trung học Hương Khê (Hà Tĩnh), có một đại gia đình con em
cán bộ kháng chiến ba tỉnh Bình, Trị, Thiên và một số cán bộ tuổi còn nhỏ được
Đảng và Nhà nước cho tập trung về đây học tập nâng cao trình độ văn
hóa để về phục vụ quê hương. Trong số ấy không thiếu trai tài, gái sắc, họ sống
trong nhà dân và được thương yêu như con cháu trong gia đình. Họ có bát cháo
ngon, củ sắn, củ khoai lang hay trái hồng ngâm đều cho anh chị em ăn ngoài bữa
cơm trưa. Còn anh chị em thương nhau như ruột thịt, biết nhiệm vụ được giao nên
người nào cũng chăm chỉ học tập. Tuy vậy với tuổi 18, đôi mươi, có người đã để
ý nhau. Từ tình thương xa cha mẹ, xa quê hương họ đã mến nhau, thương nhau rồi
yêu nhau, nhưng chỉ ở trong lòng. Mãi về sau này có không ít người đã thành vợ,
thành chồng nhờ có điều kiện công tác ở gần nhau trong không gian địa lý hoặc
trong nghề nghiệp.
Trong số gần
100 học sinh nam nữ, đặc biệt có một nữ học sinh vừa có duyên, vừa có sắc đẹp
như một hoa khôi mà ai cũng nhận dạng được là người có nước da trắng nõn nà.
Không ai khác. Con người đó đã có hai quả tim vàng.
Theo quy luật
của đất trời, con người đó lớn lên và đã có chồng con. Người đẹp ấy cũng đã đi
đây, đi đó trong và ngoài nước, sống với chồng con đầy hạnh phúc gia đình. Cho
đến nay, người hoa khôi nọ đã có cháu nội, cháu ngoại và đang sống bên ông chồng
đã đến tuổi 90. Còn bà kém ông 13 tuổi. Ông chồng tuổi cao sức yếu, ốm đau triền
miên. Thêm đó, cả hai vợ chồng chịu một nỗi bất hạnh vì đứa con trai duy nhất đã
qua đời. Bà cố vượt qua nỗi buồn tê tái trong lòng mình, nhưng rất vui vẻ, lạc
quan săn sóc ông chồng vô cùng chu đáo. Bà lo từng bữa cơm sao cho thích hợp,
lo từng giấc ngủ khi thấy chồng trở mình. Đây là đôi vợ chồng có duyên nợ với
nhau, ăn ở với nhau suốt đời.
Năm nay tuy
tuổi đã xấp xỉ gần 80, nhưng bà lại gặp một tin vui bất ngờ. Sau 55 năm, bà tìm
được địa chỉ của người mình mong đợi. Người bà yêu không ai khác là bạn học
cùng trường. Tình yêu chớm nở thì người bà yêu đã theo tiếng gọi của tỉnh nhà
vào quân đội để chuẩn bị cho cuộc tổng tiến công. Người thanh niên đó đi từ chiến
trường này sang chiến trường khác, chuyển từ công tác này sang công tác nọ, khi
ở trong nước, khi được đi học nước ngoài… cũng bôn ba khắp nơi. Cũng như bà,
theo quy luật của tạo hóa, anh có gia đình vợ con, nay cũng có cháu nội, cháu
ngoại như bà và tuổi tác cũng đã lúc “gần đất xa trời”.
Họ gặp nhau
nhờ có tên của ông là tác giả của một bài báo. Vì thế bà cố tìm cho được địa chỉ,
điện thoại để liên lạc. Tuy nay hai người còn ở cách xa nhau hơn ngàn cây số, nhưng
đã gần nhau nhờ có thông tin hiện đại. Họ đã nói chuyện với nhau nhiều, trút
cho nhau những bầu tâm sự mà từ khi yêu cho đến nay chưa thổ lộ với ai bao giờ.
Hơn nửa thế kỷ giấu kín một tình yêu. Một tình yêu ôm ấp mãi trong lòng. Với một
hoa khôi có trình độ văn hóa, hoạt động xã hội mạnh mẽ chắc có nhiều chàng trai
đeo đuổi. Con người này, nói như nhà văn nổi tiếng Nga Pau-tốpx-ki là: “Tình
yêu chỉ có một, nhưng tương tự thì có hàng trăm”. Người viết bài này
suy ngẫm: “Đây là một thứ tình yêu đích thực, không ai có thể thay thế
được một thứ tình yêu trọn vẹn, không có một thứ động cơ nào làm vẩn đục nó đi.
Tuổi đã quá thập cổ lai hy vẫn cứ yêu, nhưng rất chung thủy với chồng”. Tôi
nói: người phụ nữ có hai quả tim trong một là vậy.
Tôi đọc khá
nhiều tác phẩm bàn luận về tình yêu, nhưng chưa bắt được một tình yêu tôi vừa kể.
Có người quan niệm tình yêu là bể khổ, có người nói tình yêu là hạnh phúc,
không giống cái hạnh phúc tình yêu của hai ông bà này. Đây là một thứ tình yêu
vĩnh cửu, rất hiếm có trên thế gian này. Theo tôi, đây là một thứ tình yêu hoàn
toàn vô tư: không vụ lợi, không nông nổi, không lãng mạng chút nào, mà là một
thứ tình yêu thực tế xuất phát từ đáy lòng mình, vì lúc trẻ yêu nhau là chuyện
bình thường, nay tuổi đã cao có gia đình rồi mà vẫn cứ yêu, yêu đến chết mới
thôi.
Qua chuyện
tình nói trên, chúng ta thấy rõ hơn hôn nhân bắt đầu bằng tình yêu, nhưng không
hẳn là như thế, vì nhiều lý do khác nhau mà đã diễn ra từ thời đại xa xưa cho đến
tận ngày nay. Nhiều người nghĩ hôn nhân là số phận của con người,
còn hôn nhân muốn có hạnh phúc là do con người tạo dựng lên.
Ở đây không
lạm bàn hôn nhân và hạnh phúc gia đình, mà chỉ dừng lại hai chữ tình yêu có vị
trí đối lập trong tâm hồn và quả tim của con người. Nói rộng hơn thì tình yêu
quê hương, đất nước cũng thế thôi, tình yêu là tình yêu.
Nói thật
lòng mình sau khi suy nghĩ về chuyện tình nói trên, tôi vô cùng khâm phục và
kính trọng người phụ nữ có hai quả tim vàng, vì bà đã biết cách tôn trọng mình
và tôn trọng người chồng đang chung sống với hạnh phúc cả gia đình. Ôi! Xã hội
ta bây giờ nếu có nhiều người phụ nữ như thế thì đẹp biết bao. Nói đến người phụ
nữ có hai quả tim vàng, không thể không nói đến nhân vật thứ ba. Người đã nhận
một trong hai quả tim vàng đó.
Vì là bạn
cùng trường, có lần tôi gặp và hỏi thẳng thắn anh ta. Anh bảo: “Tôi đã
quên đi lâu lắm rồi, vì cô ta đẹp ai mà chẳng mê, mình lại ở cách trở xa xôi.
Quả thật tôi rất ngạc nhiên khi nhận ra cú điện thoại, nghe tiếng nói của cô ta
rõ ràng mà mình tưởng như mơ.
Tôi và
nàng cũng như hạt gạo trên sàng, sau cuộc chiến tranh trường kỳ, hồi còn nhỏ đã
yêu nhau, qua đôi mắt đã hiểu lòng nhau, nay tuổi đã già lại yêu nhau nhiều
hơn. Thật là hạnh phúc! Vì hạnh phúc đó mà có đêm không ngủ được,
đành gọi điện thoại và xin phép nàng qua không gian gởi đến mái tóc bạch kim của
nàng một nụ hôn đầy những giọt nước mắt vui. Nàng nói em nhận ngay! Nhận ngay!
Nhận ngay… với tiếng cười trong trẻo lạc quan đã làm cho tôi quên mất đi tuổi
gần 80 mà có thêm niềm vui cuộc sống”.
Báo Công
An, ngày 10/2/2007
Phương
Linh

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét