380-RÈN NHÂN CÁCH ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH: NÂNG BÁT NGANG MI
Thời Đông
Hán, có một thanh niên tên là Lương Hồng. Lúc còn nhỏ bố ông mất sớm, gia cảnh
vô cùng nghèo khó, nhưng chí hướng ham học hỏi của ông không thay đổi. Ông vừa
phải chăn lợn thuê vừa giành thời gian học tập. Lương Hồng làm việc rất cẩn thận,
lại suốt ngày cần mẫn học tập. Hơn nữa, ông là một người trung hậu, nên đã được
sự tin yêu khâm phục của mọi người trong thôn. Có rất nhiều người đến nhà định
làm mối cho Lương Hồng. Người thì bảo cô gái nhà Đông xinh đẹp,
người thì bảo cô gái nhà Tây giàu có. Nhưng trong lòng Lương Hồng muốn tìm một
người con gái có tri thức, có lễ nghĩa. Trong lòng của nàng không ham vinh hoa
phú quý, chỉ cần có phẩm hạnh cao thượng, cần cù, chịu khó để làm vợ mình.
Trong huyện
có một người con gái họ Mạnh, từ nhỏ đã thông Kinh Thư, là một người dịu dàng,
lễ phép, lại khỏe mạnh, năng nổ làm việc. Chỉ một điều cô thấp bé, khuôn mặt xấu
đen, dung nhan không đẹp. Cha mẹ đã từng hỏi cô rằng cô muốn lấy một người chồng
như thế nào? Cô đã nói thẳng mà không e ngại: “Con không cần cao sang,
không tham phú quý, con chỉ muốn lấy được một người đức hạnh cao thượng giống
như Lương Hồng mà thôi”.
Câu nói của
cô về sau đến tai Lương Hồng. Lương Hồng đã cảm thấy rằng người con gái họ Mạnh
kia có thể tâm đầu ý hợp với mình. Chàng đã chẳng hề để ý đến dung nhan xấu xí
của cô, vui vẻ mời người làm mối đến cầu hôn. Cô gái nghe nói Lương Hồng đến cầu
hôn, niềm vui lộ ra mặt. Cô vội đi sắm nữ trang, may áo lụa, hài gai. Trong
ngày lễ thành hôn, cô gái họ Mạnh vấn tóc cao, trên đầu cài rất nhiều trang sức
rực rỡ. Nhưng trong suốt 7 ngày liền. Lương Hồng không hề đoái hoài đến cô. Cô
gái không biết vì sao chồng mình như vậy, nàng quỳ trước mặt Lương
Hồng với vẻ xấu hổ, thưa rằng: “Thiếp mong chàng đừng bỏ thiếp, trong
lòng thiếp vô cùng cảm kích chàng. Nhưng có ai ngờ được tình duyên mới bắt đầu
mà chàng đã xem thiếp như người xa lạ. Không biết có việc gì đã làm mạo phạm đến
chàng, cầu xin chàng rộng lòng chỉ bảo”.
Lương Hồng
thấy vợ mình quỳ dưới đất, trong lòng không kìm được nữa, vội vàng đỡ nàng dậy
và nói: “Từ lâu đã nghe nàng là người hiền đức lễ nghĩa, có ai ngờ rằng
nàng là một người thích hư danh. Nhìn nàng phấn son, đầy mình gấm vóc, đó chẳng
lẽ lại không làm cho ta thất vọng ư!”.
Cô gái họ Mạnh
nghe chồng nói vậy, trong lòng rất vui mừng, mỉm cười mà rằng: “Thì ra
là như thế. Việc trang điểm của thiếp chẳng qua để thử ý và nguyện vọng của
chàng. Từ nay về sau thiếp chỉ ăn mặc đơn sơ, uống trà bần, ăn cơm tẻ, thề sẽ sống
suốt đời với chàng!”. Nói xong, lập tức tháo cặp tóc, bỏ nữ trang,
thay áo vải.
Lương Hồng
thấy thế, ngắm một hồi lâu và khen rằng: “Thực ra nàng không hề xấu
chút nào, rất giống một viên ngọc bích ánh sáng rực rỡ. Ta sẽ đặt cho nàng một
cái tên gọi là Mạnh Quang”. Từ đó về sau, vợ chồng thương yêu nhau
ngày một đậm đà hơn. Lương Hồng luôn luôn yêu thương vợ mình,
còn Mạnh Quang chăm sóc hết mình người chồng yêu quý.
Lương Hồng
và Mạnh Quang ở ẩn trong núi. Một hôm, Lương Hồng đi qua Lạc Dương, nhìn thấy
cung điện nguy nga mà nhân dân chịu mọi nỗi khổ của sưu dịch, chàng viết một
bài hát tên là “Ngũ ý chi ca”. Bài hát này truyền tận đến triều
đình, nhà vua lệnh bắt Lương Hồng. Lương Hồng không còn cách nào khác, phải
cùng vợ trốn sang nước Tề rồi đi về phía Nam xuống đến Tô Châu. Đến nơi đây,
hai người phải dấu tên và đi làm thuê để kiếm sống. Sau đó, hai vợ chồng làm
công cho một địa chủ tên là Phụ Bá Thông, ở trong một gian nhà rất chật hẹp.
Một lần Phụ
Bá Thông có việc đến gian nhà nhỏ tìm Lương Hồng, vào lúc đang có bữa cơm trưa.
Ông thấy Mạnh Quang từ dưới bếp bê mâm cơm lên. Nàng nâng mâm cơm lên ngang tầm
mắt của mình, ân cần nói với chồng: “Thiếp mời chàng dùng bữa”. Lương
Hồng vội đón nhận bát cơm rất cung kính, nói rằng: “Nàng vất vả quá, cảm
ơn nàng! Cảm ơn nàng!”. Phụ Bá Thông nhìn thấy cảnh này vô cùng cảm động.
Sau đó thông qua nhiều người, ông ta biết được rằng vợ chồng Lương Hồng từ trước
tới nay đều đối xử lễ nghĩa, tôn trọng như vậy từ lúc ở trong làng. Trong lòng
ông rất khâm phục đôi vợ chồng này và nói với họ rất thành khẩn:“Tôi
không ngờ rằng cả hai người đều là bậc quân tử tôn trọng lễ nghĩa đến như vậy.
Để ông bà ở trong một gian nhà nhỏ bé như vậy thì quả là hổ thẹn. Ngày mai xin
đến nhà tôi ở để người nhà và đầy tớ của tôi đều được học tập hai vị”. Lương
Hồng và Mạnh Quang sau khi dọn đến nhà Phụ Bá Thông rất tôn kính vợ chồng Phụ
Bá Thông, giống như đối với ân nhân.
Câu chuyện
Lương Hồng và Mạnh Quang được mọi người ca ngợi đến nay. Điều mà họ mang tới
chính là sự thanh cao, trong sạch về ý trí, sự hòa hợp về tình người và sự
tương đồng về tư tưởng. Câu thành ngữ “Quý nhau như khách, nâng bát
ngang mi” tương truyền đến ngày nay cũng từ đó mà ra.
Trong xã hội
phong kiến, với tư tưởng trọng nam khinh nữ đã thành lề luật của xã hội, mà vợ
chồng Lương Hồng và Mạnh Quang có thể yêu thương quý mến nhau, bình đẳng với
nhau thật là một điều hiếm có. Hình ảnh nâng bát ngang mi đã thể hiện lễ nghĩa
và tình yêu đã trung hòa làm một.
Chuyện cổ
sử Trung Hoa
Phan Việt Anh biên soạn

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét