428-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG THƯƠNG YÊU CỦA THÁNH MAHATMA GANDHI/ 5
Chính Gandhi
đã hiểu sự phân chia nhiều giai cấp ở nước ông như vậy, nên muốn phá tan những
giai cấp trong nước thì ông chọn một giai cấp mà số người nhiều nhất, đó là
giai cấp hạ tiện cùng đinh. Ông thực hiện lòng yêu thương đến giai cấp này bằng
cách ông sống với họ, chia sẻ với họ. Nhờ đó, ông kêu gọi họ đoàn kết và không
sợ một giai cấp nào trong xã hội. Chính vì LÒNG YÊU THƯƠNG chân thật của ông,
mà họ sẵn sàng sát cánh bên ông và có thể chết vì ông. Sống giữa giai cấp này,
ông còn cầu cho kiếp sau mình sẽ sinh vào những nhà người dân hạ
tiện, để chia xẻ với họ những điều bất công của xã hội.
“Đầu năm
1917, ông thành công trong một vụ chiến đấu nữa. Những chủ điền Anh ở
Champaran, một miền nằm dưới chân núi Hymalaya, ức hiếp tá điền, bắt họ trồng
chàm, rồi tới khi chàm mất giá, bảo họ thôi đừng trồng nữa, lại bắt họ bồi thường
để bù vào số chàm thôi không trồng. Họ nhờ luật sư bênh vực họ, nhưng vô hiệu.
Ông tiếp xúc với các luật sư này và bảo: “Toà không phân xử được việc này đâu.
Dân quê bị ức hiếp đe dọa đến nỗi sợ người Anh như vậy, thì toà án làm sao bênh
vực họ trước cường quyền được? Phải làm cho họ hết sợ hãi đã”. Và ông vào hàng
xóm điều tra. Xin yết kiến ủy viên Anh. Viên này chửi rủa ông, hạ lệnh đuổi ông
ra khỏi miền, ông không tuân lệnh, tiếp tục thăm dò dư luận, quan sát tình
hình. Người Anh bỏ tù ông. Tức thì dân quê mọi nơi hẻo lánh kéo nhau tới
Motihara, chật cả châu thành; lòng công phẫn sôi nổi, người nào cũng nghiến
răng, vỗ ngực, đòi thả ông, người mà họ chưa biết mặt, mới chỉ nghe tên là một
vị Thánh nhân, lặn lội từ xa lại để bênh vực họ. Họ hết sợ người Anh, đã trở
thành con người hiên ngang. Và đúng như Gandhi đã nói, một khi
họ đã cương cường không chịu khuất phục, thì vấn đề đã giải quyết xong. Đồng thời,
ông hô hào các luật sư theo một chương trình hoạt động, mục đích để làm cho nhà
cầm quyền tống mình vào khám. Nhà cầm quyền thấy vậy phải lùi bước, bắt tá điền
Anh hoàn lại số tiền họ đã thu một cách bất công của bọn tá điền Ấn”.
Ông đem lòng
yêu thương đến với dân chúng ở miền Champaran để đấu tranh đòi quyền công bằng,
khi ông bị bắt ở tù thì những người dân ở đây nổi dậy chống lại chính quyền,
đòi thả ông ra và phải thực hiện bồi hoàn số tiền cho tá điền. Nhờ lòng yêu
thương của nhân dân ở đây đối với ông nên họ không còn sợ hãi tù tội của người
anh, mạnh dạn xuống đường biểu tình chống đối chính quyền thuộc địa anh.
Bởi vậy,
LÒNG YÊU THƯƠNG là một sức mạnh phi thường, xem pháp luật cai trị của người Anh
như tấm giấy lộn, không còn giá trị gì cả. Từ khi có Gandhi về đây, kêu gọi họ
đoàn kết, biết thương yêu nhau thì tù tội và sự đàn áp của người Anh không còn
có nghĩa gì cả.
“Sau vụ
đó, ông tuyên bố: “Người Anh không thể nào hạ lệnh mà bắt được người Ấn phải
tuân theo. Cá nhân được giải phóng thì quốc gia sẽ được giải phóng. Nếu cả trăm
triệu người không sợ, không tham gia thì những đạo luật của người Anh có long
trọng ban hành ra, cũng chỉ là một mớ giấy lộn”.
Đúng vậy, cá
nhân được giải phóng thì quốc gia sẽ được giải phóng. Một cá nhân không sợ tù tội
của giặc thì pháp luật có đặt ra cũng không còn có nghĩa lý gì, và như vậy giặc
không còn cai trị được ai. Cho nên, pháp luật đặt ra là để cho toàn dân phải
thông suốt, toàn dân có sự thông suốt là phải lấy ý kiến của toàn dân đóng góp,
chớ không phải quý vị ngồi bên trên rồi vẽ pháp luật mà bắt dân phải tuân theo.
Pháp luật được
đặt ra là vì bảo vệ quyền sống của nhân dân, bảo vệ nền độc lập, tự do, dân chủ
chung cho cả nước. Vì thế dân phải hiểu, phải bàn, phải kiểm tra. Cho nên, thấy
được dân Ấn không sợ tù tội của thực dân Anh, nên Gandhi bảo: “Cá nhân được
giải phóng thì quốc gia sẽ được giải phóng. Nếu cả trăm triệu người không sợ…”
“Lời
tuyên bố đó cho ta thấy ông là nhà cách mạng ôn hoà. Sau vụ ông xuýt bị người
Anh ở Nam Phi giết (vụ Durban), mà ông cũng không oán họ. Chính
giáo sư Thompson ở đại học đường Oxford cũng phải nhận:
“Lẽ ra
Gandhi thì phải thù oán người da trắng đến mãn đời. Nhưng ông đã tha thứ cho những
kẻ một mực đòi treo cổ ông lên cây”.
Chẳng những
ông tha thứ, mà khi đại chiến thứ nhất bùng nổ, ông còn buồn cho người Anh nữa,
vì ông hô hào người Ấn giúp tiền cho người Ấn đi lính cho Anh. Tôi đã đọc một
truyện kể một vị Phật nào đó ở Ấn Độ, thấy một con cọp cái đói, không có sữa
nuôi đàn con, mà nhủ lòng thương hại, từ trên cao gieo mình xuống trước hang cọp,
để làm mồi cho cọp. Lòng nhân từ của Gandhi có thế ví với lòng nhân của vị Phật
đó được”.
Giúp cho kẻ
thù mà kẻ thù không biết ơn, ông chẳng trách, mà còn tha thứ cho thực dân Anh.
Thật là LÒNG YÊU THƯƠNG của ông rộng lớn vô cùng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét