429-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG THƯƠNG YÊU CỦA THÁNH MAHATMA GANDHI/ 6
“Mà chính phủ Anh y như loài cọp, không hiểu
được lòng hy sinh đó. Cũng như thực dân Pháp, thực dân Anh trong cơn nguy, hứa
chiến tranh dứt thì cho người Ấn dự vào mọi ngành cai trị, và hưởng những thực
hiện dân chủ để lần lần đi tới sự tự trị. Tiếng súng mới im, họ nuốt ngay lời hứa,
đã chẳng nới rộng cho dân Ấn mà còn thắt chặt hơn, thẳng tay
đàn áp một cách vô cùng dã man”.
Đối với người
Anh xem uy tín như đất cát, đã nuốt lời, nên giá trị lời hứa của thực dân Anh
lúc bấy giờ không còn ai tin tưởng, nhưng không vì thế mà Gandhi ghét giận họ,
mà chính Gandhi lại tha thứ cho họ. Bởi Gandhi đem LÒNG YÊU THƯƠNG đến với kẻ
thù, nên lúc nào cũng tha thứ, vì thế ông mới được người đời gọi là THÁNH.
Con người ta
dễ quên ân nghĩa, khi lâm nguy, người ta giúp mình thoát nguy khốn thì hứa đủ
điều, nhưng khi thoát khỏi nguy khốn thì đối xử không ra gì. Người Ấn đi lính
đánh giặc giúp cho người Anh, khi hòa bình trở lại thì người Anh đối xử người Ấn
rất tồi tệ.
“Họ bắt
giam các nhà ái quốc Ấn, xử kín các chính trị phạm, đóng cửa báo chí, thiết lập
chế độ kiểm duyệt, hạn chế các quyền tự do căn bản. Người Ấn phẫn uất, hướng cả
về Gandhi chờ một mệnh lệnh. Tức thì ông ra lệnh tổng bãi thị, tổng bãi công
trong toàn cõi.
Bản ý ông
là phản kháng quyết liệt trong vòng trật tự. Nhưng vì ông không dự bị, huấn luyện
quần chúng trước, nên ở nhiều nơi xảy ra những cuộc đổ máu. Ông
rất đau xót, biết như vậy tất thất bại và loạn sẽ nổi.
Tháng 4
năm 1919, ở Pundjab, nhiều người Anh bị dân chúng đánh giết. Chính phủ Pundjab
hạ lệnh cho thiếu tướng Edwrad Harry Dyer đàn áp. Hay tin dân chúng làm mít
tinh ở công trường Yallianoualla Bag, trên một bãi đất bỏ hoang, bốn bề là tường
cao, chỉ thông ra ngoài do một vài ngõ hẻm, y đem lính và xe thiết giáp tới chặn
hết các lối ra, rồi chẳng hạ lịnh giải tán gì cả, xua hết dân chúng vào chỗ đất
trũng, cho xả súng bắn vào. Kết quả là trên một ngàn rưỡi người Ấn vừa chết vừa
bị thương.
Chưa hết.
Mấy hôm sau, muốn báo thù một người Anh bị giết, y cho vây hết các đường chung
quanh, bắt mọi người Ấn, hễ đi qua đường đó phải bò như chó, sau cùng bắt người
Ấn nào hễ gặp một viên võ quan Anh ở đâu mà không xuống xe, hạ mũ cụp dù lại
thì sẽ bị trói vào cột, quất bằng roi da trước công chúng. Tôi đã ví thực dân
Anh với cọp. Không, Cọp không đê tiện như vậy. Mà chó thì không tàn nhẫn như vậy”.
Một nước nào
đi xâm chiếm và cai trị một đất nước khác là họ xem dân nước đó
hơn loài súc vật. Họ muốn đánh, muốn giết người dân bản xứ lúc
nào cũng được. Thật là tàn nhẫn, họ là những người mất nhân tính, chỉ là một ác
thú.
“Trước
thái độ bỉ ổi đó của người Anh, Gandhi tìm một phương pháp tranh đấu mà không
làm cho người Anh vin vào cớ gì để giết dân vô tội được. Ông nghĩ ra phương
pháp bất hợp tác.
Thực ra
phương pháp đó ông đã nghĩ tới mười hai năm trước, năm 1907, hồi ông còn ở Nam
Phi. Hồi đó có lần nằm trong khám, ông được đọc cuốn bất tuân chánh quyền
(Civil Disobedience) của Henry David Thoreau. Thoreau là một người Huê Kỳ, sanh
năm 1817, bất mãn chính phủ vì chiến tranh với Mễ Tây Cơ, nhất là vì chế độ nô
lệ, cất một cái chòi ở Walden Pond, trồng lúa, rau, khoai, đậu lấy mà ăn, và
không chịu đóng thuế cho chính phủ, nên bị nhốt khám.
Trong cuốn
“Bất tuân chính quyền”, ông chủ trương rằng quốc gia tồn tại vì cá nhân chứ
không phải cá nhân vì quốc gia. Thiểu số phải chống lại với đa số nếu đa số
không hành động theo những quy tắc luân lý. Quốc dân có thể chống lại chính phủ
bằng cách bất tuân lệnh chính phủ, không đóng thuế, không đi
lính.
Cuốn đó
đã để lại một ấn tượng sâu xa trong tâm hồn Gandhi, và ông dịch ra nhiều đoạn
đăng trong báo Ngôn luận Ấn Độ. Bây giờ, ông đem áp dụng nó vào công việc tranh
đấu của ông”.
“Quốc
gia tồn tại vì cá nhân chứ không phải cá nhân vì quốc gia”, lời dạy này rất tuyệt vời. Một
quốc gia có tồn tại là vì mỗi công dân có am tường pháp luật của quốc gia, mà
pháp luật của quốc gia là do dân hiểu, dân bàn, dân kiểm tra, nên pháp luật quốc
gia luôn luôn bảo vệ quyền sống của nhân dân, do đó quốc gia có tồn tại là vì
nhân dân.
“Năm
1920, ông được bầu làm chủ tịch phong trào vận động tự trị, rồi trở thành người
cầm đầu Đảng Quốc Đại.
Người Anh
không ngờ rằng vụ tàn sát ở Yallianoulla càng làm cho dân Ấn xô đẩy nhau theo
ông, người tượng trưng cho tinh thần Ấn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét