430-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG THƯƠNG YÊU CỦA THÁNH MAHATMA GANDHI/ 7
Ông hô
hào đồng bào bất hợp tác với người Anh mọi phương diện: tẩy chay hàng hóa của
Anh, tẩy chay học đường của Anh, không làm công chức cho Anh, không
buôn bán cho Anh, không đóng thuế cho Anh. Ông nghĩ rằng phong trào đó không có
tính cách tranh đấu tích cực thì không gây sự đổ nát được. Cùng lắm là người
Anh bắt bỏ khám, mà khi người ta đã coi thường danh lợi thì người ta cũng coi
thường sự ngồi khám.
Ông phát
động phong trào, tự nêu gương trước, trả Phó Vương Ấn Độ những huy chương mà
chính phủ đã tặng ông, bỏ đồ ngoại hóa, chỉ quấn một chiếc phá bằng vải thô do
ông dệt lấy. Vai vác bị, không nón, không dù, không dép, ông lang thang mọi nơi
hang cùng ngõ hẻm, truyền nhiệt huyết và tin tưởng vào lòng mọi người. Tới đâu
ông xin ăn ở đó, và có khi ngồi dưới bóng cây, mở bị ra, lấy bút giấy viết bài
cho tờ India và tờ Navayivan, những cơ quan truyền bá tư tưởng của ông”.
Vì thương
dân, yêu nước, ông phát động phong trào bất hợp tác với người Anh, bỏ hết tất cả
những đồ xa xỉ của ngoại quốc, ông chỉ còn ăn mặc như một người Ấn nghèo nàn,
đi khắp cùng đất nước để tuyên truyền đường lối bất hợp tác với ngoại quốc. Ông
đến đâu đều được nhân dân hưởng ứng đến đó:
“Quốc dân
hăng hái hưởng ứng, nhiều người Ấn trả văn bằng, chức sắc lại cho chính phủ
Anh, nhiều luật sư đóng cửa văn phòng, không chịu biện hộ trong toà án Anh nữa,
nhiều giáo sư bỏ trường học Anh, về thôn quê mở lớp dạy tiếng Ấn, học sinh cũng
hy sinh tương lai đã bỏ học, về làm cán bộ tuyên truyền.
Không quản
nắng mưa, ông cứ lầm lũi tiến. Đằng đẵng bảy tháng trời để dạy đồng bào cách giải
thoát thân trâu ngựa của họ. Chốc chốc, chuyến xe của ông phải dừng lại để cho
hàng đám người leo lên mui, chui qua cửa, nhìn mặt ông, hôn chân ông cho kỳ được.
Có nơi người ta nằm ngang đường ray, bắt xe lửa ngừng để người ta được chiêm
ngưỡng dung nhan ông. Có hôm giữa nửa đêm, tiếng bánh xe rầm rầm trên đường sắt
nghe rợn người, ông tỉnh dậy thì nghe hàng vạn tiếng hoan hô ông. Ông ló đầu ra
cửa tìm hiểu việc gì xảy ra, thì cả đám đông đang ồn ào bỗng im lặng, cùng quỳ
xuống trước mặt ông. Đó đây có vài tiếng nức nở”.
Hành động
LÒNG YÊU THƯƠNG vì dân, vì nước đã khiến tất cả dân Ấn đều mến phục, họ muốn thấy
mặt ông, ôm chân và hôn để tỏ lòng ngưỡng mộ kính yêu.
“Có lần,
trước một đám đông, ông yêu cầu mọi người cởi bỏ âu phục để ông
thiêu hủy. Chỉ trong nháy mắt, áo quần giày vớ cà vạt chất thành đống. Ông châm
vào đó một ngọn lửa. Ít lâu sau, không ai dám bận Âu phục mà tới trước mặt ông
nữa”.
“Thấy
phong trào lan rộng, Chính phủ Anh tống giam ba vạn người Ấn vì tội bất hợp
tác. Ông định ra lệnh bất hợp tác toàn thể ở từng vùng một, thì bị nhốt khám.
Ông dặn dò đồng bào cứ bình tĩnh, rồi vui vẻ vào (140) khám. Ông nói:
“Chúng ta nên yêu cầu mở rộng khám đường để chúng ta bước vào, hân hoan như một
chú rể vén rèm bước vào buồng cưới. Khám đường chính là nơi chúng ta rèn luyện
ý chí đấu tranh”.
Đúng, khám
đường là nơi rèn luyện ý chí đấu tranh của người làm cách mạng. Đã là người làm
cách mạng là vì thương dân, yêu nước, nên họ không bao giờ sợ vào tù ra khám. Mặc
cho chính phủ Anh tống giam ba vạn người Ấn vì tội bất hợp tác, thì Gandhi kêu
gọi toàn dân chấp nhận vào tù, đó là một cuộc đấu tranh bất bạo động với tay
không đương đầu với súng đạn. Những hành động chấp nhận vào tù do Gandhi lãnh đạo,
ấy là LÒNG YÊU THƯƠNG tổ quốc và dân tộc.
“Nằm khám
được ít lâu, ông bị chứng ruột dư, phải mổ. Sức khoẻ ông suy giảm. Chính phủ
Anh buộc lòng phải thả ông. Ta nên nhớ, lúc đó cả thế giới đã phục ông là Thánh
sống. Và mấy năm sau, Romain Rolland, một văn hào pháp so sánh ông với Tolstoi
viết: “Ở Gandhi, cái gì cũng là tự nhiên, khiêm tốn, giản dị, trong sạch, tất cả
những chiến đấu của ông đều toả hào quang êm đềm của tôn giáo; còn ở Tolstoi,
cái gì cũng là sự ngạo mạn, phản động của sự kiêu căng, sự thù oán, chống với sự
thù oán, sự phẫn nộ, chống với phẫn nộ. Cái gì ở Tolstoi cũng
là bạo động cả, cái thuyết không bạo động của ông cũng vậy”. Chính phủ Anh sợ
mang tiếng làm một người được thế giới ngưỡng mộ như vậy chết trong khám, nên
buộc lòng phải thả ông.
Ở khám
ra, Gandhi lưu một nơi ở bờ biển gần Bombay để dưỡng sức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét