432-LÒNG YÊU THƯƠNG TẬP 1:
LÒNG THƯƠNG YÊU CỦA THÁNH MAHATMA GANDHI/ 9
Dân chúng
mọi miền duyên hải đều theo ông, múc nước biển, nấu lấy muối mà dùng. Hàng ngàn
người bị bắt giam, hoặc bị đánh nát tay mà vẫn không bỏ dúm muối mới vớt được.
Chính Đảng Quốc Đại nấu muối rồi không nộp thuế đem bán cho dân. Tại Karachi,
60.000 người ra biển làm muối. Lính thấy họ đông quá, không dám bắt. Phó vương
Anh uất hận, bắt giam Gandhi, khi ông có dự định tới xưởng làm muối ở
Dharasana. Ông bị giam, nhưng các đồng chí cứ tiếp tục cuộc hành trình. Một nhà
nữ cách mạng cầm đầu 2.500 người ra lệnh khởi hành. Bà dặn dò cả bọn là sẽ bị
đánh đập tàn nhẫn, nhưng đừng kháng cự. Mọi người tuân lệnh bà. Cả đoàn lầm lũi
tiến tới những nơi nấu muối của chính phủ có 4000 lính cảnh sát bảo vệ. Lính
giang tay thước và báng súng lên đầu, lên lưng họ. Họ không kêu, không đỡ, cứ
im lặng cho đánh, hết tốp này tới tốp khác, tiến lên cho mà
đánh, sau lính sợ, không dám đánh nữa, rốt cuộc có hai người chết và 320 người
bị thương.
Từ lúc
đó, Ấn Độ đã dành được tự do rồi. Người Ấn đã tỏ cho thế giới thấy sự dã man của
phương Tây, thấy tinh thần bất khuất của phương Đông và súng ống của Anh vô hiệu
lực trước tinh thần hy sinh đó.
Sau vụ
đó, chính phủ Anh phải thả ông ra, công nhận nguyên tắc độc lập của Ấn, bãi bỏ
thuế muối và tổ chức hội nghị bàn tròn thứ nhì ở Luân Đôn, cho các đại biểu quốc
hội được tham gia.
Hội nghị
lần này đã thất bại, cũng vì lẽ người Anh chưa chịu, bày mưu mô chia rẽ Ấn - Hồi,
làm cho hai bên khó thoả thuận với nhau được.
Nhưng nhờ
lần ông qua Anh đó mà dân chúng Anh hiểu ông thêm, trọng ông thêm và có thêm cảm
tình với dân tộc Ấn. Khi hay tin ông được vua và hoàng hậu Anh mời tới hoàng
cung dùng trà. Cả nước Anh xôn xao chờ đợi xem ông ăn mặc ra sao. Thì cũng vẫn
là chiếc phá, một chiếc khăn choàng, một đôi dép, với một cái đồng hồ lủng lẳng
ở đầu một sợi dây cột vô thắt lưng. Có người hỏi: “Ông ăn mặc như vậy không thấy
lạnh sao?” Ông cười đáp: “Nhà vua mặc nhiều áo như vậy, đủ ấm
lây sang tôi rồi”.
Ông vui vẻ
niềm nở với mọi người, đùa giỡn với con nít Anh, xin phép công an cho hai viên
thám tử hộ vệ ông qua Ý chơi với ông trước khi về Ấn, giám đốc công an hỏi ông
vì lẽ gì, ông đáp: “Vì tôi coi họ như người trong gia đình tôi”.
Hết thảy
các danh nhân đều ngưỡng mộ ông. Báo chí đua nhau kể những chuyện kỳ thú về
ông. Duy có mỗi một người Anh ghét ông, là Winston Churchill. Churchill có óc
quá bảo thủ, suốt đời chỉ ôm ấp cái mộng bảo toàn đế quốc Anh, nên dùng ông, có
phần như sợ ông nữa, mà không làm gì nổi ông.
Hội nghị
bàn tròn thất bại. Người Anh một mặt đàn áp các nhà cách mạng. Một mặt đặt ra
chế độ bầu cử riêng biệt, để xúi người Hồi chống người Ấn. Ông tuyệt thực. Người
Hồi vì trọng ông, tự ý xin rút bỏ chế độ bầu riêng. Thế là hành động của Anh thất
bại.
Khi đại
chiến thứ nhì nổ, ông tự nghĩ không nên thừa cơ Anh lâm nguy mà trả thù, nên
long trọng hứa với phó vương Anh là sẽ không gây rối cho Anh ở Ấn, nhưng không
cam đoan rằng sẽ xông vào vòng chiến đấu nếu lãnh thổ Ấn bị đe
dọa. Đảng quốc hội Ấn cũng đợi cho Anh, Mỹ, Pháp bỏ chính sách đế quốc đi đã rồi
mới chịu cho Ấn đứng vào hàng ngũ đồng minh.
Nhưng lúc
đó, Churchill đương làm thủ tướng Anh, chống lại nguyện vọng đó, bảo không khi
nào chịu chính tay mình làm tan rã đế quốc Anh.
Pháp bị
chiếm ở Âu, rồi tới Anh, Mỹ đại bại ở Thái Bình Dương. Tướng quốc xã Rommel vào
tới cửa ngõ Ai Cập. Nhiều quan sát viên quân sự lo ngại quân đội Đức sẽ gặp
nhau trên đất Ấn. Một phái quá khích do Chandra Bose làm thủ lãnh, đã hợp tác với
Nhật.
Mỹ và
Trung Hoa thấy tình hình nguy ngập, khuyên Churchill nhượng bộ ít nhiều để dân
tộc Ấn đứng vào phe tự do. Churchill bắt đắc dĩ phải nghe, phái Stafford Cripps
qua Ấn thăm dò ý kiến. Gandhi coi xong chương trình của Cripps, bảo:
“Nếu chỉ
có vậy thôi thì ông nên đáp máy bay về Anh ngay tối nay đi, ở lại cũng vô ích”.
Nhận làm
sao được một chương trình chia nước Ấn làm nhiều nước nhỏ: một nước của Ấn, một
nước của Hồi, một nước của người Sikh, một nước của tiểu vương
do Anh giật dây…
Năm 1942,
quân đội Nhật đã tiến đến sát biên thuỳ Ấn, mà thái độ chính phủ Anh vẫn chưa
có gì thay đổi, Đảng Quốc Đại bất đắc dĩ phải phát động một phong trào bất hợp
tác, và tuyên bố sẽ dùng đến võ khí, nếu cần. Tức thì Gandhi và Nerhu bị bắt
giam. Dân chúng nổi loạn lên, đốt phá công sở, đường dây thép, đường xe lửa,
hành hung người Anh. Các đảng cách mạng ngấm ngầm tổ chức cuộc kháng chiến.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét